Bỏ rơi ma vương tổng tài – chương 153

Chương 153 Lại ngoài ý muốn

Mân Huyên uống từng ngụm cháo hoa cô hộ sĩ đưa tới bên môi, thần kinh căng thẳng vì hắn cứ nhìn chằm chằm, không biết Doãn Lạc Hàn kia lại sao vậy chứ, cứ nhìn chằm chằm vào mình làm cái gì?

Nhìn nàng húp cháo, chẳng lẽ hắn cũng đói bụng?

Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường sắp chỉ tới số mười, đã gần giữa trưa rồi, người này là thằng ngốc chắc? Đói bụng không biết tự mình ra ngoài tìm ăn sao chứ! Lại nói tiếp, sao hắn lại không chịu rời đi nhỉ, vừa mới nghe được điện thoại trên tay hắn cứ vang suốt, không cần đoán cũng biết công ty có việc.

Nàng biết chiều nay hắn định đón mình về biệt thự, nhưng cũng không đến mức phải dùng hết mấy giờ ngồi chôn chân ở chỗ này nhìn nàng không chớp mắt thế này.

Cô hộ sĩ giúp nàng húp xong cháo, Mân Huyên muốn nói lại thôi nhìn người ta, nhưng cô ta chỉ lo đặt bát lên xe đẩy, xoay đó xoay người định đẩy xe ra ngoài.

Đợi đến lúc hộ sĩ đi ra phía cửa phòng, Mân Huyên rốt cục không nhịn được nói: “Cô hộ sĩ này, tôi muốn đi toilet một chút.”

Đối phương đã đẩy xe ra đến cửa, đang mở cửa ra thì nghe nàng nói như vậy, “Lăng tiểu thư, cô có gấp lắm không? Tôi sẽ trở lại ngay có thể chứ?”

“Ồ, được rồi.”

Mân Huyên cúi đầu trả lời, thực ra ngay từ lúc húp cháo được một nửa nàng đã muốn đi toilet, chẳng qua lúc ấy mở miệng thì không được hay cho lắm, nghẹn đến bây giờ, nàng thật sự hơi khó nhịn được.

Tiếng bước chân trầm ổn đột nhiên nhích lại gần, nàng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn áp sát vào mình, kim truyền trên tay được rút ra nhẹ nhàng, sau đó cả người được bế lên.

Doãn Lạc Hàn…. Nàng mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ bừng, đúng rồi, nàng quên khuấy mất hắn.

“Anh đặt tôi xuống dưới, tôi có thể tự mình đi được.” Không muốn mắc nợ người này, nàng đẩy hắn ra định xuống dưới, ngón tay chạm vào khuôn ngực rắn chắc dị thường, căn bản không thể lay động hắn được chút nào.

“Không lộn xộn nữa, lát nữa đến toilet em hãy xuống.” Hắn trừng mắt nhìn nàng, người bên trên lập tức an tĩnh lại.

Hắn bước vài bước đi vào toilet, mở cửa ra, đặt nàng lên trên.

Nàng vốn nghĩ phải đi toilet công cộng ngoài hành lang, lại không ngờ rằng phòng này cũng có một toilet riêng, xem ra đây là một phòng bệnh xa hoa tốn kém lắm.

Tên kia có thể cho nàng dưỡng bệnh ở một nơi tốt như thế này cơ đấy, không hề thụ sủng nhược kinh(*), ngược lại, nàng càng thêm kinh sợ. Hắn chán ghét nàng, nói chính xác hơn, hắn hận nàng, sao có thể đột nhiên đối xử tốt với nàng được, thế này cũng quá cổ quái.

(*) Được sủng ái mà kinh sợ.

Một tay bị bó bột, chỉ còn một tay có thể hoạt động, nàng gian nan đi toilet, ấn nút xả nước, hắn lập tức đẩy cửa mà vào, lại ôm lấy nàng một lần nữa, đi đến giường bệnh.

Không gian im lặng, hắn không nói gì, hơi thở nhè nhe như gió thoảng qua hai má non mịn, nàng ngừng thở, tim đập dường như chậm mất nửa nhịp, có một loại cảm giác vi diệu đang lan tràn ra xung quanh.

Hắn tránh cánh tay bị bó bột của nàng, đặt nàng xuống giường, đắp chăn lên.

Nàng nằm lại xuống giường, thấy bình nước truyền, lại cúi đầu nhìn cánh tay trái bị bó bột, giây lát như bị dội thẳng một chậu nước lạnh, đầu sỏ làm hại nàng thành như vậy chính là Doãn Lạc Hàn, buồn cười thật! Sao nàng còn có thể ôm ảo tưởng với hắn?

Nàng không chút do dự xóa sạch cảm giác vi diệu kia khỏi lòng mình, nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ.

Nghe thấy tiếng hắn bước qua lại vài lần, tiếp theo điện thoại của hắn vang lên, hắn vừa tiếp nghe vừa bước ra ngoài phòng bệnh, một lát sau, tiếng bước chân lại thay đổi từ ngoài phòng bệnh đến trước giường.

“Tôi biết em không ngủ.” Tiếng nói trầm thấp của hắn xuất hiện kinh hoảng hiếm thấy, “Chỉ Dao sắp lại đây.”

“Chỉ Dao?” Nàng không thể giả bộ ngủ thêm nữa, mở to mắt, “Sao cô ấy lại biết tôi nằm viện được?”

“Quý Dương nói lúc cậu ta và thư kí Ôn đi vào, nhìn thấy Chỉ Dao ngủ trên sô pha nhà em, sau đó bọn họ không giải thích được nguyên nhân xuất hiện ở nhà em, đã nói Qúy Dương cứu em đang ngất xỉu trên đường.”

Tại sao có thể như vậy? Sự tình xảy ra làm nàng không chuẩn bị kịp mất.

Đầu óc nàng nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tiêu hóa tin tức hắn vừa tiết lộ cho mình, một lát sau nàng mới có thể rõ ràng, tóm lại khi Chỉ Dao đến đây, nàng nói theo lí do Quý Dương bịa ra là được, mặt khắc Chỉ Dao sẽ hỏi làm sao mà mình bị thương, sẽ phải nói như thế nào đây.

“Lăng Mân Huyên, phải bật di động lên biết không? Buổi chiều tôi sẽ gọi điện lại cho em.” Đôi môi mỏng của Doãn Lạc Hàn phun ra mấy câu ra lệnh, nhanh chóng thả di động vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú lại khôi phục vẻ lạnh lùng bình tĩnh như trước.

Hắn đút hai tay vào túi, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Thè lưỡi về phía hắn, thật sự là một kẻ không biết thương người, không thể nói với người bệnh như nàng khách khí một chút sao.

Haiz, Chỉ Dao sắp đến đây, không biết lần này là phúc hay họa nữa, ngày mai phải đi tòa soạn tạp chí báo danh, nhưng bây giờ nàng thành ra thế này, làm sao bây giờ?

Ngày đó Giản Quân Dịch cao ngạo áo chỉ nàng, xã hội bây giờ nhân tài nhiều như lá rụng mùa thu, nếu chính mình bỏ lỡ, anh ta sẽ không cảm thấy đáng tiếc, còn có thể sẽ tìm người khác, xem ra công việc kia rất có khả năng không giữ được.

Không được, nàng không thể buông tha cơ hội lần này như vậy được, ngày mai, ngày mai nói cái gì nàng cũng phải đi làm.

Đang nghĩ như vậy, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân ồn ào, nếu nàng đoán đúng, là Chỉ Dao đến đây.

Nàng vừa nặn ra một nụ cười tươi hơn một chút, liền nhìn thấy thân ảnh Chỉ Dao chạy vội vào, tiếng nói nức nở mang theo bối rối và chỉ trích. “Mân Mân…. Mân Mân… Sao cậu lại thành như vậy…. Tay cậu bị gãy, sao không báo cho mình biết…. Cậu thật đáng giận…. Hu hu… Còn đau không….”

“Chỉ Dao, đừng lo, mình đã không sao rồi, không đau chút nào, bác sỹ nói qua ba tuần nữa mình có thể tự do hoạt động mà.” Ngược lại lại thành Mân Huyên an ủi Chỉ Dao, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết, áy náy trong lòng dâng lên từng đợt như thủy triều.

Khi nào thì… Khi nào thì nàng mới có thể thoát khỏi Doãn Lạc Hàn đây?

About matsuri2111

Yêu chính mình!

23 responses to “Bỏ rơi ma vương tổng tài – chương 153”

  1. ybang says :

    thanks

  2. hoavong says :

    Thanks nang nhieu.

  3. thủy says :

    hehe thanks sis

  4. thuy dung says :

    Thanks ban nhieu.lieu hom nay con nua khong ban hihi

  5. Yvonne S Nguyen says :

    Chị sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi anh a
    Thanks nàng a

  6. Kieuan_kute says :

    Thank ss mot lan nua vj dj tro laj hjhj…

  7. nguyenhotboy says :

    thank nang nhju nang dung la so 1

  8. Hoang Trinh says :

    wow ….ngày nào cũng có truyện thix gê ….tks matsuri nhìu nhz’ ….^^

  9. wildgrass11 says :

    thanks a lot 🙂

  10. linhholla2210 says :

    Truyện hay quá ^^ thank ss nhé

  11. iusach says :

    tại sao không vào được wordpress của nàng bằng máy tính nhỉ, thế là mình không post truyện lên truongton được vì không dẫn được đường link về trang của nàng nà :((

  12. gnept says :

    thank nàng, thấy tội MH quá

  13. koala says :

    bạn ơi bạn cho mình xin bản convert của truyện đc không?
    thanks bạn

  14. tieuphuong says :

    mừng quá, mong từng ngày một

  15. diemcute says :

    cam on nang. mong ban co nhieu suc khoe va niem vui! co chap moi deu deu nua. keke

  16. heo con says :

    hay wa!keke

  17. diepynguyet says :

    ui chao oi cuoi cung cung thi xong muon nam

  18. Trần Thị Hồng Sơn says :

    sao mình kh vao dc nhung chuong truoc vay ban, thanks ban.chuc ban luon hoe!

  19. Mai says :

    thanks pan nha>_<

  20. Lan anh ʚ♥ɞ says :

    Woaa…cảm ơn nàng nhé! Vui quá ♥

  21. iusach says :

    nhanh có chương mới nàng nha, ngày nào mình cũng ngóng cả đó, đều đều như dạo trước thì tốt quá =))

  22. minhmapcute says :

    ss ơi, cho e edit truyện cùng với ss được hok, e chẳng co kih nghiệm gì đâu chỉ ham hố thôi, nếu đồng ý thì ss pm cho e nhak, yh của e là :jeny_devil

Bình luận về bài viết này