Sườn phi tội — chương 23

Chương 23   Rối rắm (1)

 


Sáng sớm hôm sau, một tia nắng đánh thức ngân bào nam tử nằm trên bàn, hắn khẽ động thân mình, nhìn vô số vò rượu, bất đắc dĩ nở nụ cười. Tối hôm qua bọn họ quả nhiên không say không bỏ qua, hắn đối tửu lượng của chính mình rất tự tin, lại bị Luật người kia dám quá chén, đủ thấy tối hôm qua bọn họ uống rất nhiều rượu.

Tần Mộ Phong nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Hoàng Phủ Luật nằm ở trên bàn, mày kiếm hơi nhíu, thần tình  hồ tra , tinh mâu nhẽ nhắm, làm như ngủ. Luật trong lòng đau đớn, huynh đệ như hắn sao lại không hiểu ? Tố Nguyệt là nữ tử duy nhất làm cho nam nhân lạnh lùng này động tâm, hắn biết Luật trước đây với khi Luật có Tố Nguyệt khác nhau thế nào, đủ thấy hai người tình cảm sâu đậm. Tố Nguyệt ôn nhu động lòng người, quả thực là nữ tử dịu dàng thế gian khó tìm. Mà cũng chỉ có nữ tử này, mới có thể làm tan chảy tảng băng trong lòng hắn. Ngay cả hắn Tần trang chủ phong lưu có thừa đều nhịn không được hâm mộ hai bọn họ nùng tình mật ý, nào ngờ thế sự khó liệu, hai người trong lúc đó lại bị một Tiêu Ngọc Khanh cố tình chặn ngang.

Đại hôn ngày đó, Luật không chịu nhập động phòng, mặc hỉ phục đỏ sẫm chung quanh tìm bóng dáng Tố Nguyệt. Ấn tượng đêm hôm đó, hiện tại trong kí ức hắn dường như vẫn còn mới mẻ.

Màn đêm buông xuống Tố Nguyệt liền nhảy xuống Ngọc hà, chỉ lưu lại bờ sông một đôi giày thêu. Mà Luật theo đến, điên cuồng vớt thi thể nàng ở dưới lòng sông chảy siết cả một đêm, thẳng đến khi kiệt sức….. Kỳ thực đêm hôm đó, Tố Nguyệt cũng đã mất, Luật lại thủy chung không ngừng tìm kiếm thi thể nàng. Hắn hiểu được, Luật chính là không chịu thừa nhận chuyện này là  thật, cho nên mới trong tuyệt vọng tìm kiếm hy vọng.

Kia một ngày sau, hắn thu lại tất cả nhu tình , một lần nữa trở thành tứ Vương gia trong triều đình hô phong hoán vũ. Hắn tuấn mĩ to lớn, lại bạc tình tàn ngược. Trong phủ của hắn, tiểu thiếp chính là công cụ ấm giường . Một lúc nào đó, các nàng sẽ bị  hắn đẩy vào kĩ viện, mãi mãi không có ngày ra.

Mà sườn phi Tiêu Ngọc Khanh, tất nhiên là cái gai trong mắt hắn. Hắn không có hưu (bỏ) nữ nhân ương ngạnh này, vì còn nể mặt mẫu hậu, mà lúc trước hắn chịu cưới Tiêu Ngọc Khanh, cũng là phụng mệnh ý chỉ thái hậu. Hắn chịu đựng nàng, không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua cho nàng. Đối với những gì Tần Mộ Phong biết về Hoàng Phủ Luật, tin tưởng việc Luật trừng phạt Tiêu Ngọc Khanh tuyệt đối chỉ là chuyện sớm muộn !

Hắn thu hồi ánh mắt đặt trên người Hoàng Phủ Luật, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đôi thủy mâu hắc bạch phân minh. Lượng như thần tinh, nhìn quanh sinh huy, không chứa một chút tạp chất. Lúc nhìn hắn, khi như mặt nước tĩnh lặng, khi thì nảy lên hai luồng lửa giận, thật làm hắn khắc cốt minh tâm.

Chính là khi hắn còn chưa xác định được nàng có phải Tiêu Ngọc Khanh hay không, nàng lại biến mất khỏi Lạc Diệp sơn trang, trước khi đi còn đổ trộm thuốc lên người hắn, làm cho hắn toàn thân ngứa ba ngày ba đêm ! Chuyện nhục nhã này, hắn nhất định phải tính toán rõ ràng với nữ nhân kia !

“Phong, ngươi tỉnh .” Thanh âm trầm ổn khàn khàn cắt đứt suy nghĩ của Tần Mộ Phong. Chỉ thấy Hoàng Phủ Luật đã theo mặt bàn đứng lên, dù là lảo đảo đứng lên.

“Tối hôm qua làm phiền ngươi, cùng ta uống nhiều rượu như vậy.”

Tần Mộ Phong nhíu mi nhìn nam nhân mặc tố bào, chỉ thấy hai hàng lông mày nhíu chặt giãn ra nhiều, đứng trước mặt hắn khí vũ hiên ngang, không còn xót lại chút gì bộ dạng đau khổ ngày hôm qua ? Quả thật là một nam nhân tâm địa sâu thẳm, nhanh như vậy đã có thể che giấu đau đớn trong lòng. Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn có thể che giấu ưu thương, chứng  tỏ hắn đang đấu tranh, hắn đã lựa chọn ra khỏi hố sâu tăm tối. Mà hắn Tần Mộ Phong, cũng không thể suốt ngày đối mặt với khuôn mặt cả ngày bi thương kia.

Nghĩ như vậy, hắn cũng đứng lên theo, một chưởng chụp đầu vai kẻ si tình kia, trả lời : “ Về sau nhất định phải theo ta uống lúc vui vẻ, nếu ta có thể yêu một nữ nhân khác.”  Kia hẳn là chuyện không có khả năng.

Hoàng Phủ Luật nhìn thật sâu vị huynh đệ phong lưu trời sinh của mình, trầm giọng nói : “Phong, ngày sau nhất định sẽ có một nữ tử làm ngươi gắt gao quấn lấy, muốn giãy ra cũng không được, ta tin tưởng sẽ có một ngày như vậy.”

Tần Mộ Phong nhìn hắn, lắc đầu : “Sẽ không có ngày đó đâu.” Rồi sau đó ánh mắt trở nên đứng đắn, nói :” Quên Tố Nguyệt, bắt đầu một lẫn nữa, Luật.”

Hoàng Phủ Luật lẳng lặng liếc hắn một cái, không nói, rồi đi ra cửa.

Lúc này có môt tiểu tỳ vội vã hướng Cô Vụ Cư mà đến, nhìn thấy Hoàng Phủ Luật ở cửa, “Bùm” một tiếng quỳ xuống, vội la lên : “Khởi bẩm Vương gia, nô tỳ vừa mới đi cấp Ngọc vương phi đưa đồ ăn sáng, phát hiện Ngọc vương phi toàn thân nóng bừng nằm trên giường cũng không nhúc nhích…….”

“Loại chuyện này cũng muốn báo lại với bổn vương sao ?” Hoàng Phủ Luật lạnh lùng cắt ngang lời tiểu nha đầu, mí mắt cũng không nâng một chút liền rời đi.

Nhưng Tần Mộ Phong một bên nổi lên hứng thú, hắn hỏi tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất đang không biết làm sao : “Ngươi nói Ngọc vương phi là Tiêu Ngọc Khanh sao ? Nàng đã trở lại ?”

Tiểu nha đầu nhận ra là trang chủ Lạc Diệp sơn trang, gật đầu, trả lời chi tiết : “Ngọc vương phi khuê danh là Tiêu Ngọc Khanh, năm ngày trước được Vương gia mang về phủ.” Rồi giọng nói cũng bắt đầu gấp gáp, “Hiện tại Ngọc vương phi ở thiện thất sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, cho nên nô tỳ đến xin chỉ thị Vương gia.”

“Các ngươi sẽ không mời thầy thuốc sao ?”

“Chính là Ngọc vương phi bị Vương gia trừng phạt nhốt vào thiện thất, không có Vương gia cho phép, nô tỳ tuyệt đối không thề để Ngọc vương phi đi ra.”

Vậy bọn họ để nàng chết trong thiện thất sao ? Này tiểu nha đầu ngu dốt, không biết đem thầy thuốc vào thiện thất khám và chữa bệnh sao ? Hắn thật sự rất muốn biết Tiêu Ngọc Khanh hiện tại có phải nữ tử kia hay không ?

Vì thế hắn để tiểu nha đầu dẫn đường, bước nhanh hướng thiện thất mà đi.

Trong phòng, một tố y nữ tử nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tiều tụy, môi trắng bệch. Miệng cũng không ngừng lảm nhảm : “Ta muốn quay về Vú sơn, Vú sơn…..” Thanh âm khàn khàn, nhưng cũng có thể nghe rõ.

Tần Mộ Phong vừa nghe, liền biết nàng là nữ tử kia.

Điều mới phát hiện cũng làm hắn giật mình, thì ra nàng quả thật là Tiêu Ngọc Khanh, một Tiêu Ngọc Khanh đã thay đổi tính tình ! Hắn đi tới gần , đưa tay sờ thử trán nàng, qua nhiên là rất nóng.

“Đi thỉnh ngự y, mau !” Hắn gấp giọng phân phó tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu “ Nhưng …” một chút, nhìn thấy nam nhân khẩn trương, liền ngậm miệng, rời khỏi phòng.

Tần Mộ Phong nâng Ngọc Thanh dậy, vội vàng dùng khăn ướt đặt lên trán nàng, để giảm bớt nóng nực thống khổ. Tô Ngọc Thanh cố gắng mở hai mắt nặng trĩu, nhìn nam nhân, gọi nhỏ : “Sư huynh, nước….”

Phượng mắt khi nghe những lời này rõ ràng sửng sốt, nhưng vẫn nhẹ nhàng bưng trà lạnh tới bên cạnh, cẩn thận giúp nàng uống. Đến khi tỉnh táo một chút, nhìn rõ người tới, trì độn kinh ngạc một chút. Tần Mộ Phong gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt kinh ngạc lại mông lung của nàng, khẽ cười nói : “Không nghĩ tới lại gặp lại ta ở chỗ này đi, ta chính là thầm nghĩ, rằng phải nhớ kĩ bột “vui vẻ” , cảm giác kia thật đúng là làm cho ta khắc cốt minh tâm nha.” Cuối cùng dường như là nghiến răng từng từng chữ từng chữ nói ra.

Tô Ngọc Thanh tất nhiên là hiểu được hắn tức giận, cũng vô lực đáp trả hắn, hiện tại đầu nàng ong ong, cổ họng khàn khàn đau đớn, tức ngực không thôi. Nàng tựa vào lòng nam nhân, nhắm mắt không nói. Tần Mộ Phong cũng không nói nữa, gỡ khăn xuống, ngâm nước một lần nữa rồi lại đặt lên trán nàng.

Một màn như vậy, cũng dọa sợ hãi tiểu nha đầu Thu Thủy mới đến. Nàng gọi to một tiếng “Ngọc vương phi”, liền từ trong lòng Tần Mộ Phong tiếp nhận Tô Ngọc Thanh, cẩn thận hầu hạ Vương phi, trên mặt cũng cố kỵ thân phận Tần Mộ Phong. Sau đó nàng cung kính đối với ngân bào nam nhân nói : “Vương gia giờ phút này ở thư phòng.”

Tần Mộ Phong khẽ cười  một tiếng, mới hiểu được hoàn cảnh khó xử trước mắt, Tiêu Ngọc Khanh nói như thế nào cũng vẫn là Vương phi của Luật, hắn như thế nào lập tức đã quên chuyện này, chỉ có thể đổ thừa hắn rất “ Sốt ruột báo thù”.

Nhìn qua Tô Ngọc Thanh một chút, công đạo một tiếng “ Chăm sóc cho tốt”, liền ra khỏi thiện thất.

(Lát nữa có TCTCMYN nhá các nàng ^^)

About matsuri2111

Yêu chính mình!

6 responses to “Sườn phi tội — chương 23”

  1. k4y says :

    Hay la(‘m ban. a. 😡
    Mong ban. quan tam bo^. nay` ho*n. tai tien trien? chuyen hoi cham :((
    cu’ muon’ doc lien tuc thoi :((

  2. Sunny says :

    tem+phong bì+ruột tem, tất cả đều thuộc về ta, ha ha ha ^^

  3. matsuri2111 says :

    Kinh thật . Nàng tham quá đấy^^

  4. Rùa says :

    thank nàng nha, mà sao ta thấy ta giống k4y quá, cứ muốn đọc liên tục thôi, he he. Nàng cố lên nha.

  5. banhmikhet says :

    thanks nàng

Bình luận về bài viết này