Sườn phi tội — chương 32

 

Chương 32     Phượng di thay đổi

“Thanh nhi, không nghĩ tới ngươi vẫn về bên cạnh hắn, chẳng lẽ đây là vận mệnh sao?” Dung Phượng nương khuôn mặt tang thương đầy vẻ sầu lo, lúc đầu còn kinh hỉ nhìn thấy Ngọc Thanh, bà mới biết ngọn nguồn sự tình. Biết, nghĩa tử của bà mang theo Tiểu Ngọc nhi mất tích đã hai tháng, Ngọc Thanh phải trở lại Vương phủ không thể thoát ra.

“Chỉ có một con đường duy nhất từ kinh đô đến Vú sơn, mà dọc đường có một khu rừng quỷ dị, ta cùng biểu ca bị tách ra ở nơi đó”. Tô Ngọc Thanh cũng lo lắng không thôi, nàng không biết biểu ca mang theo Tiểu Ngọc nhi có chạy thoát khỏi khu rừng không, hay đã gặp bất trắc gì trên đường?

“Vậy ngươi còn nghĩ quay về vương phủ sao?” Dung Phượng nương nhìn tố y nữ tử âu sầu, quan tâm hỏi.

Tô Ngọc Thanh trầm mặc, nàng còn có thể coi như không có việc gì mà trở về sao? Nàng sợ hãi đôi mắt sâu không thấy đáy kia.

Dung Phượng nương bình tĩnh nhìn nữ tử rơi vào im lặng, đáy mắt in rõ vẻ bồi hồi do dự của Ngọc Thanh, chỉ nói: “Nếu Thanh nhi luyến tiếc, vậy ở lại Vương phủ đi, di nương nhất định sẽ tìm Dung Danh Tông và Tiểu Ngọc nhi quay về, về phần cha ngươi cùng sư huynh, phỏng chừng bọn họ đã muốn nghĩ đến ngươi đi, huống hồ hiện tại ngươi không thể quay về Vú sơn.”

Tô Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn di nương, không rõ vì sao di nương đột nhiên nói như vậy, Phượng di nương trước đây luôn muốn nàng quay về Vú sơn nha. Thủy mâu trong suốt mở to, khó hiểu nhìn phụ thân.

“Ngươi để ý hắn đúng không? Hơn nữa cũng yêu đứa nhỏ của hắn.” Di nương nhìn nàng, giọng điệu không phải hỏi, mà hoàn toàn khẳng định, giống như nhìn xuyên cõi lòng nàng.

“Đứa nhỏ là vô tội.” Nàng phản bác, Tiểu Ngọc nhi thật vô tội, mới sinh ra đã không còn mẹ , cha cũng không yêu thương. Về hắn, nàng quả thật có chút để ý tình yêu của hắn, nhưng thân mình hiện tại này là sườn phi của hắn, hắn chạm qua nàng, nhưng cũng chạm qua rất nhiều nữ nhân khác. Nàng tin tưởng tâm hồn mình, tấm lòng của mình vẫn thuộc về sư huynh.

Dung Phượng không nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn nàng, sau đó lưu loát tiêu sái ra ngoài cửa. Cuối cùng, di nương quay đầu trầm giọng một câu: “Thanh nhi, di nương không phải bức ngươi, di nương chỉ muốn tốt cho ngươi.” Lát sau, thân ảnh cũng biến mất ở ngoài cửa.

To Ngọc Thanh nhíu mi, vì muốn tốt cho nàng? Đem nàng đến bên một nam nhân chỉ biết hận nàng, nàng sẽ tốt sao?

Không chờ nàng nghĩ quá nhiều, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, người chưa thấy đã nghe thấy tiếng.

“Tỷ tỷ, ta tới rồi!”

Ngọc Thanh vội vàng đứng lên, đi tới cửa chuẩn bị đón muội muội hoạt bát của mình, lại nhìn thấy một thân ảnh cao lớn phía sau Tiểu Xu, hoảng đến nỗi chỉ muốn chạy vào phòng trốn.

Tiểu Xu giữ chặt tay Ngọc Thanh, cao hứng vui vẻ nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, vừa rồi trang chủ nói hắn se không để ý chuyện lần trước.”

Không để trong lòng mới là chuyện lạ, cặp mắt phượng hẹp dài tà nịnh nhìn chằm chằm nàng, nàng liền biết hắn tuyết đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng, hắn cùng Hoàng Phủ Luật, là cũng một loại người…

Nam nhân mặc ngân bào đi tới bên người nàng, tùy ý đánh giá săm soi nàng từ đầu đến chân một phen, sau đó chỉ nghe hắn trêu chọc nói: “Vương phi của Luật sao lại chạy tới sơn trang của Tần Mộ Phong ta? Người không hiểu chuyện lại tưởng rằng chúng ta có cái gì, ai…”

Tô Ngọc Thanh chỉ biết  nuốt giận vào bụng, nam nhân so với khổng tước còn cao ngạo hơn vài phần này tuyệt đối không thể phun ra cái gì lời hay. Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, không đáp trả cũng không để ý tới hắn, liền kéo Tiểu Xu vào nhà.

Lúc này nam nhân đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng, vô cùng đứng đắn nói: “Nếu là đương kim Vương phi của Tứ vương gia đến Lạc Diệp sơn trang, trang chủ ta đây phải có chút lễ nghĩa. Tiểu Xu, mau dẫn Ngọc Vương phi tới tiền thính hầu hạ, đừng để cho người ta nói Lạc Diệp sơn trang chúng ta không biết trời cao đất dày bất kính với Ngọc vương phi.”

Tiểu Xu đứng một bên vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hai người trước mặt, mãi không thể hiểu ý nam nhân. Cái gì mà Ngọc vương phi, nơi này trừ bỏ Ngọc Thanh tỷ tỷ cũng nàng, cũng không có nữ tử khác nha.

“Tiểu Xu, có nghe bản trang chủ nói gì không?” Tần Mộ Phong phân phó Tiểu Xu, vẫn bắt lấy cổ tay Ngọc Thanh không chịu buông ra.

“Buông tay, ta tự mình đi, không nhọc trang chủ đại giá.” Tô Ngọc Thanh nổi giận, nam nhân chết tiệt này, lực nắm như muốn bóp nát tay nàng, còn có đôi mắt tà nịnh mang theo chinh phục, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, giống như nàng là con mồi của hắn. Giận dữ, nơi đan điền đột nhiên có một dòng chảy cuồn cuộn, lập tức giãy ra tay nam nhân. Động tác này không chỉ làm nàng sợ hãi, cũng làm nam nhân đối diện sửng sốt giật mình.

Tần Mộ Phong nhíu mày: “Nội lực của ngươi vẫn mạnh như trước.”

Tô Ngọc Thanh xoa bóp cổ tay bị bóp đến đỏ lên, che giấu cảm xúc trong lòng, cố nói: “Cho dù là như thế, cũng không liên quan đến  Tần Trang chủ không phải sao?”

Vẻ tà nịnh trong mắt hắn càng thêm rõ ràng, nhìn tố y nữ tử cười, không đáp lời.

“Tỷ tỷ, ngươi chính là Ngọc vương phi?” Tiểu Xu rốt cục cũng biết rõ ràng tình huống trước mắt.

Tô Ngọc Thanh nhìn phía muội muội đầy xin lỗi, lại không biết trả lời thế nào. Ngay từ đầu nàng cũng không muốn lừa gạt Tiểu Xu, thật sự là thân bất do kỉ, cũng thật sự là khó có thể giải thích. Không đợi nàng mở miệng, nam nhân bên cạnh đã thay nàng trả lời.

“Không tồi, nàng chính là Ngọc vương phi Tiêu Ngọc Khanh, Tiểu Xu còn sững sờ ở đó làm cái gì, còn muốn bản trang chủ sai bảo lại một lần?”

Lời nói kia dẫn theo ba phần tùy ý, cũng lộ ra bảy phần nghiếm khắc.

Tiểu Xu không nói, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Ngọc Thanh, trong mắt có trách cứ.

“Tiểu Xu, nghe tỷ tỷ giải thích, tỷ tỷ không phải cố ý lừa ngươi…”

“Ngọc vương phi, mời theo nô tỳ đi trước tiền thính đi.”

Nói xong, Tiểu Xu đã kịp khôi phục dáng vẻ một tỳ nữ, không còn thấy một tia thân mật khăng khít lúc trước. Tiểu Xu cung kính cúi người, đi trước dẫn đường.

Tô Ngọc Thanh đuổi theo bóng dàng lạnh lùng của Tiểu Xu, trong lòng càng lúc càng khó chịu.

Tần Mộ Phong cũng đi cạnh nàng, đôi mắt tà nịnh hiện lên một tia sắc bén cùng trầm tư. Thịnh yến khó chịu chấm dứt, Tô Ngọc Thanh bị đưa lên xe ngựa của Tần Mộ Phong, nếu đã biết thân phận của nàng, nam nhân này nhất định là đưa nàng quay về về nơi nàng nên về. Nàng biết, hắn đang báo thù vụ dương phấn trước đây. Phượng di nương nắm chặt tay nàng, chỉ nói một câu: “Thanh nhi yên tâm, sau này di nương sẽ đi vương phủ thăm ngươi.” cũng không nói tiếp.

Tô Ngọc Thanh nhìn Phượng di ngoài xe, trong lòng phức tạp vạn phần. Nàng thật không rõ vì sao Phượng di lại nhẫn tâm đem nàng đến bên cạnh nam nhân kia, biết rõ nàng không thể chạm vào hạnh phúc. Lúc trước, Phượng di còn để biểu ca đưa nàng về Vú sơn.

Nàng quay đầu ngóng chông về phía cánh cửa Lạc Diệp sơn trang, hi vọng có thể  nhìn thấy một thân xinh đẹp màu tím. Thật lâu sau, nàng rốt cục thu hồi tầm mắt, hạ mành, ánh mắt mông lung.

Nam nhân mặc ngân bào bên cạnh lẳng lặng liếc nhìn nàng một cái, ra lệnh cho người đánh xe khởi hành.

Bài có bị lỗi phông chữ không mọi người ? Ta đọc bài này bằng cả 2 trình duyệt thì không sao. Nhưng ở trang chủ thì bị lỗi phông T.T

About matsuri2111

Yêu chính mình!

8 responses to “Sườn phi tội — chương 32”

  1. Nhược Hy says :

    thanks

  2. hoangoanh92003 says :

    thank nàng, chữ to, rõ đẹp, tạm thời chưa phát hiện sai chính tả, hắc hắc 🙂
    khuya rồi, chưa ngủ hả?

  3. matsuri2111 says :

    Vậy hả nàng? May quá!!!! Thank nàng nha

  4. thanh dan says :

    thanks nhiu

  5. phonglinh says :

    thanks nhieu

  6. Rùa River says :

    oho, mất vip rồi. Thank nàng nha. ^”^. Hun nàng nhiều nè. Muah.

  7. thy says :

    truyen hay qua, thanks nang nhiu 😀

  8. banhmikhet says :

    thanks nàng

Bình luận về bài viết này