Sườn phi tội — chương 25

Chương 25 Nhảy múa dưới hoa


 

Thời gian bảy ngày, quả thực rất dài.

Nàng sốt cao ba ngày mới lui, luôn tại gian thiện thất đối mặt với linh bài của Mạnh Tố Nguyệt, đấu tranh với chính thân thể của mình. Trừ bỏ một đêm kia, đứa nhỏ cũng không có tới thêm lần nào nữa. Ngoài phòng vẫn là lẳng lặng, giống như trên đờ này chỉ có nàng một người.

Trong cơn mê man, nàng nghĩ đến khuôn mặt đầy nhu tình của sư huynh, nàng nhớ da diết từng hành động quan tâm của sư huynh, bởi vì chỉ có sư huynh mới có thể đối nàng tri kỉ cùng thân thiết. Tại cái nơi xa lạ này, nàng bất lực, nàng tuyệt vọng, nhưng không người nào biết, không người nào quan tâm. Nàng cứ như vậy cô đơn nằm vài ngày, đến ngày thứ tám, rốt cục nàng sống lại.

Nam nhân kia tra tấn nàng đủ rồi, đem nàng thả về Tịch Lạc viên.

Ngồi trong khoảnh sân yên tĩnh, lòng của nàng không biết bay đến nơi nào, phương nào.

Nàng, đã không còn là Tô Ngọc Thanh cùng thế vô tranh , thân thể của nàng gánh rất nhiều tội nghiệt, mà hiện tại nàng phải thay chủ nhân thân mình này trả hết nợ nần.

Thời khắc này, nàng thực mê mang.

Không thể quay về Vú sơn, lại không thể đứng mãi ở vương phủ mặc người kia tra tấn nàng. Nàng muốn đi ra ngoài, lại bị nam nhân kia nhốt khéo. Đúng vậy, là nhốt khéo. Bởi vì bệnh của nàng chưa khỏi hẳn, nàng có thêm một người hầu, mỗi một khắc, mỗi một tấc cũng không rời.

Nói là hầu hạ nàng, sao lại không biết nàng ta đang giám sát nàng?

Nàng đứng lên, hướng ngoài Tịch Lạc viên mà đi, chỉ muốn giải sầu.

Thu Phinh theo sau, một tấc cũng không rời.

Nàng cười lạnh, đi vào “nhà giam” khóa trụ mình.

Cảnh xuân tươi đẹp cũng không thể vào mắt nàng, nàng tùy ý đi tới, tâm cũng vô định.

Nàng không biết mình sẽ tới đâu, chính là không mục đích tiêu sái, tựa hồ chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm giác mình là Tô Ngọc Thanh.

Cuối con đường mòn, một mảnh tuyết trắng. Đó là một mảnh rừng lê, hoa lê đầy trời theo gió bay bay, cảnh sắc diễm lệ.

Tô Ngọc Thanh trước mắt sáng ngời, muốn đi đến phiến tuyết trắng kia, lại bị người phía sau ngăn cản.

“Ngọc vương phi, ngài không thể vào nơi này.”

Tô Ngọc Thanh nhíu mày nhìn nha đầu làm càn, lạnh nhạt nói : “Sao ta không thể vào?”

Thu Phinh nâng mắt nhìn Tô Ngọc Thanh, ngữ khí kiên định nói : “ Nơi này là rừng hoa lê Vương gia trồng tặng Nguyệt vương phi, là nơi chỉ thuộc về Nguyệt vương phi.”

“Nếu ta kiên quyết muốn vào thì sao?” Nàng mắt lạnh nhìn Thu Phinh, nha đầu này thật là không đem chủ tử để vào mắt, còn dám ăn nói ngang ngược như thế. Huống chi, nàng quả thực thích nơi này. Vì trên Vú sơn cũng có một khoảng rừng như thế, đó là nàng cùng sư huynh thiên địa, sư huynh thổi tiêu, nàng nhảy múa, giống như đôi bướm tự do bay lượn trong gió…

Nàng đi vào, đắm chìm trong biển hoa. Ngay sao đó, nàng động tay áo, múa dưới hoa.

Không có tiếng tiêu, thân mình vẫn lả lướt mềm mại tựa cành liễu. Kia dung nhan như hoa nở, làn da nõn là tuyết trắng, khác chi lê hoa tiên tử? Thật lâu sau, nàng xoay người, ngừng nhảy múa, chỉ thấy má ửng hồng, cũng là nước mắt đầy mặt.

Nơi này, không có một người thân thuộc, cũng không có sư huynh, nàng vì ai mà nhảy múa?

Đứng dưới mưa hoa, nàng cô độc cùng tịch mịch một mình.

Hắn, đứng ở ngoài rừng, đem điệu múa cùng cô tịch thu hết đáy mắt.

Hắn, đứng ở hắn bên người, cũng bị điệu múa của nàng cảm động.

“Tứ ca, nàng không phải Tiêu Ngọc Khanh, nàng là Lê hoa tiên tử.”( Tiên nữ hoa lê)

“Nàng là Tiêu Ngọc Khanh, đó là sự thật mãi mãi không thay đổi. Trạch, chúng ta trở về thư phòng.”

Ánh trăng thực trong đêm lạnh lùng, giống lòng của nàng.

Nàng ngồi bên cửa sổ, mặc tỳ nữ cùng lão mụ tử bên cạnh bận rộn.

Hôm nay, là cuối tháng.

Lí mama đứng bên cạnh nàng, cung kính mời nàng lau.

Nàng không nghe thấy, bất động, không nói.

“Ngọc vương phi, xin đừng làm lão tì khó xử nữa. Bên kia Vương gia đang chờ, giờ này cũng không còn sớm .” Lí mama đã vội đến mức như kiến bò trên chảo nóng.

Tô Ngọc Thanh rốt cục nghiêng trán, nhìn lão nhân vẻ mặt vội vã, hỏi một câu : “Độc của Vương gia phát tác từ khi nào?”

Lí mama sửng sốt, nhưng vẫn cung kính đáp: “Thưa Ngọc vương phi, Vương gia trúng độc đã hơn một năm.”

“Vậy mỗi lần đều đem ta đi cho hắn giải độc sao?”

“Ngọc vương phi, vẫn là ngài giúp Vương gia giải độc, ngẫu nhiên Vương gia cũng sẽ tìm những thị thiếp khác trong  phủ.”

Tô Ngọc Thanh không nói nữa, đứng lên, cho nhóm tỳ nữ giúp nàng cởi áo.

Trong thùng tắm rải đầy cánh hoa hồng, nàng đem thân mình ngâm trong nước, chỉ thấy làn da băng cơ ngọc phu lộ ra mặt nước, trắng mịn giống như tô vẽ. Nhắm mắt lại, để tỳ nữ lau rửa thân mình, chỉ có bàn tay nắm chặt thành bồn tắm kia mới tiết lộ tâm tư của nàng.

Nàng sợ.

Nàng sợ nam  nhân kia, sợ mắt hắn, sợ hắn nói những lời lạnh lùng tàn nhẫn với nàng. Nhưng là, nàng làm gì còn đường rút lui.

Khẽ cắn chặt răng, không để chính mình bất lực biểu hiện ra ngoài.

Cuối cùng, tỳ nữ cũng tẩy sạch thân mình, Lí mama lấy ra một bình ngọc đưa cho tỳ nữ.

“Đây là Ngưng Tình Lộ, ngọc lộ vương gia thích nhất.”(*)

Ngọc Thanh khẽ nhíu mày : “Không cần.” Nàng không thích trên người nàng dùng đồ lạ.

“Chinh là Vương gia phân phó.”

Không để ý lão phụ nhân vẻ mặt ngượng nghịu, Tô Ngọc Thanh để tỳ nữ  giúp nàng mặc quần áo, lạnh nhạt nói : “Không thích gì đó, ta tuyệt đối không biết dùng.”

Lí mama  bất đắc dĩ, đành phải cất bình ngọc, để tiểu nha đầu bên cạnh soi đèn, hướng Cô Vụ cư mà đi.

Cô Vụ cư, Hoàng Phủ Luật đang đọc sách dưới đèn, thấy Tô Ngọc Thanh ngoài cửa, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.

Hắn đứng dậy, phất tay ý bảo Lí mama cùng tỳ nữ lui ra.

Tô Ngọc Thanh đừng chôn chân bên ngoài, không hề tiến vào.

Hoàng Phủ Luật ngồi bên cạnh bàn, nhíu mày nhìn nàng.

Hôm nay nàng, đặc biết nhẹ nhàng, làn da trắng mịn (*), không trang điểm mà dung nhan như tuyết dưới ánh bình minh, gió vờn tóc mai (*), lông mi thuôn dài, môi không điểm mà đỏ hồng, đôi mắt như phủ một làn sương, quần áo sa mỏng chỉ tôn lên từng đường cong quyến rũ, yểu điệu. Bộ dáng nàng, thật phong kiều thủy mị, thơm tho quyến rũ.

Hắn đột nhiên nhớ tới điệu múa của nàng, hắn chưa bao giờ nghĩ nàng biết nhảy múa, cũng chưa bao giờ biết nàng thích hoa lê. Hắn vẫn nghĩ chỉ có Tố Nguyệt mới xứng đàng với loài hoa thanh nhã cao quý kia, không ngờ, thân ảnh của nàng dưới mưa hoa lại đi vào tim hắn. Nàng dưới hoa bay đầy trời, lệ đầy mặt, thật sự làm hắn rung động.

“Tiến vào.” hắn trầm giọng nói.

Tô Ngọc Thanh bình tĩnh nhìn hắn, đến gần, lại dừng lại.

Đó là một cảm giác mãnh liệt làm người ta hít thở không thông, mùi xạ hương mê đắm lòng người trên người hắn chui vào mũi, cặp mắt nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt nàng. Khoảng cách quá gần đến mức nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn. Đây là lần đầu tiên, nàng nhận thấy hắn thực là nam nhân có mị lực, bởi vì trong mắt hắn không có hận ý cùng lửa giận, chỉ có một mảnh sâu thẳm lửa nóng. Lòng của nàng, vì hắn mà không thể không rung động.

“Lại đây.” hắn trầm giọng ra lệnh, trong mắt sâu càng thêm sâu.

Tô Ngọc Thanh nhìn đôi mắt sâu thẳm, bị thanh âm thuần hậu hấp dẫn, chậm rãi đến gần hắn, thẳng đến lúc hắn đột nhiên ôm lấy nàng. Hắn toàn thân run rẩy, cánh tay ôm lấy nàng cũng rất nhanh, nàng thở nhẹ một tiếng, cũng bắt đầu giãy dụa.

Hoàng Phủ Luật ôm lấy nàng hướng giường đi đến, lầm này hắn nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, trước rút đi chính mình quần áo, lộ ra vầng ngực tinh tráng, sau đó sẽ hướng nàng áp tại đây.

Tô Ngọc Thanh giữ chặt vạt áo lui sâu vào trong giường, nàng vẫn không quen hắn đụng chạm như vậy.

Nam nhân lỏa ngực, mặc quần dài đứng ở bên giường, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hắn nhìn nữ tử đầu giường nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi, cả giận nói : “Nếu không phải người tặng cho bổn vương độc này, ngươi nghĩ là bổn vương nguyện ý chạm vào ngươi sao ? Nữ nhân chết tiệt!”

Nghiến răng nói từng từ từng từ xong, cơ thể ập đến khó chịu, kéo nữ nhân trên giường lại gần, lạnh lùng nhìn ánh mắt che kín bất lực của nàng, hắn tự dưng cảm thấy có lỗi. Vô lực buông nàng, hắn nhăn mặt quát : “Nếu như vậy vì sao không đưa cho bổn vương giải dược ?”

Tô Ngọc Thanh nhìn hắn thống khổ nói: “Ta không có.”

Hoàng Phủ Luật nổi giận, lúc này cơ thể càng lúc càng đau đớn, chỉ thấy nữ tử trước mắt , mắt như làn nước dưới thu, thân mình nhỏ nhắn, xinh đẹp kiều diễm. Hắn một phen kéo nàng đến, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Tô Ngọc Thanh chỉ cảm thấy chính mình bị Hoàng Phủ Luật ôm gắt gao vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, nhiệt tình cắn cắn mút mút môi nàng, sau đó chuyển tới bên gáy, rồi xương quai xanh…

Nàng quên dãy dụa, mê mang chìm đắm trong nụ hôn của hắn, vì nam nhân tuy thực vội vàng nhưng cũng rất ôn nhu, không giống lần đó…

Đến lúc nam nhân thoát quần áo của nàng, nàng mở bừng thủy mâu đã bị che bởi một tầng sương mù, giữ chặt bàn tay trên người nàng di chuyển.

Đôi mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm nàng, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn nói giọng khàn khàn : “Ngươi đã không còn đường rút lui.”

Tô Ngọc Thanh run rẩy, nhắm mắt lại, mặc hắn châm ngọn lửa nhiệt tình trên người…

Tiếng thở gấp cùng than nhẹ tràn ngập phòng, trong trướng tình cảm mãnh liệt, tới tận bình minh.

(*) Ngưng Tình Lộ :Ta cũng không biết là cái gì, nhưng  ta đoán nó là nước hoa

(*)Nguyên văn: Băng cơ oánh triệt

(*) Nguyên văn : Phong kế cụ tấn

About matsuri2111

Yêu chính mình!

15 responses to “Sườn phi tội — chương 25”

  1. matsuri2111 says :

    Không ai lấy tem thì ta lấy vậy ^^

  2. hiandgudbye says :

    thanks bạn

  3. hoa hoa says :

    ồ ta được phong bì lần đầu tiên vui quá!!!
    Thanks nàng vì đã edit truyện này, nàng cho ta hỏi mỗi ngày một chương hả nàng?

  4. matsuri2111 says :

    Tùy xem tâm trạng của ta có tốt hay không nàng ạ/ Thường là 2 ngày một chương nàng ạ.

  5. haru21011 says :

    thanks

  6. linh111 says :

    hehe ta cướp tem rùi chạy kaka

  7. shela says :

    oa oa oa

  8. Tầm Hoa Nữ Tặc says :

    Haizz, công cuộc ngược vẫn còn tiếp tục.

  9. matsuri2111 says :

    Yên tâm nàng ạ, còn dài dài.

  10. banhmikhet says :

    thanks nàng

  11. Ginny says :

    hjx chương này thực là cảm động mà T^T Tks nàng Mat rất rất rất nhìu nhá, ta thật sự rất say truyện này… miêu tả nội tâm nhân vật rất thật, rất xúc động… oa…

Bình luận về bài viết này